Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

(57)

I think I have a little crush on a guy in my Entrepreneurial Process course. Here's the story.

I haven't really paid attention to him much until week 7, he and I were in a group assignment of four. All I know about him until now is his name and his school email. We don't have much time to talk and ironically I always fell into some super embarrassing moments in front of him; specifically, he always happened to appear at the time I was doing/saying something crazy. Maybe he doesn't care but I do, and that's matter, right? He is supported to see my very nice side after all, right? How lame my life is :(

And everything has been perfectly fine and normal to me till yesterday. I was about to leave the room and he called my name from behind. It was nothing, he just called me to ask about the assignment; but guess what, I can tell that my heart skipped a beat though I thought I didn’t have any feeling for him at that time. I turned around and I saw he was smiling. I may have seen it 2 or 3 times before but this time feels the whole different. I realized that he has a very sweet smile and that smile is a reason why I am here, writing those stupid lines. I know it's not "thunder love" or some other silly kinda things; the best explanation is I actually had some felling for him which i barely know and that calling name thingy and that sweet smile have started it all.

I don't really know if I should take a next step. Honestly I’m really afraid to get to know him. If he is a nice guy? Perfect, I would not mind to be a girl who makes a first move. If he is not? Well, I would curse myself for destroying my good impression of him in the first place. Moreover, considering how disappointed I am with young men nowadays, I don't think moving on is a smart choice.  At the end of the day, hurting myself is what I do best.

In fact, it's hard for me to take a next step even I want it. I don't know what his major is, but I'm pretty sure he is not in mine. So that's it, I probably not be able to see him when this elective course ends which is about 3 classes left. End of the story.

Okay that's a unfinishable story but thanks to him; he is  a first person that I spend some little romance feeling for since college ( yea, I know, after having a quick reflection of my college life, I can't believe that too T.T) . He gives me a hope that I’m still be able to fall for someone. I'm not that cold blood, apathetic, something... as some people said, right?

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011

Christmas canon rock



On this night, on this very Christmas night

Merry Christmas :)

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Nhớ



Này sóng, cứ lớp lớp trôi xa về đâu
Nhắn với gió cho ta một câu
Rằng sẽ, giữ mãi mãi trong tim ngày xanh
Sống ấm áp bên bao người thân
Ngày về đợi chờ ta đi trong mơ quên bao ưu tư

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

(56)

Ngày xưa mình với anh mình không thích ăn cơm nhà, lúc nào cũng kiếm cớ để mẹ cho ăn ngoài, bún hay phở thì càng tốt. Lý do là vì bị "bội thực" đồ ăn mẹ nấu, quá chán cảnh ngày 2 bữa cơm, ngay đến ăn sáng cũng không được ăn ngoài. Hồi đó hay có vụ bố mẹ đau đầu vì con cái không chịu ăn sáng mà lấy tiền chơi điện tử, quán net hay tiêu mấy thứ linh tinh khác. Nhà mình thì không có cái "điệp khúc" đấy bởi vì mẹ không bao giờ cho tiền đi ăn sáng, hầu như sáng nào cũng ăn sáng ở nhà, lúc thì ăn cơm, lúc thì ăn bún... Hồi đấy đến bánh mì cũng không được mua ăn, thích ăn bánh mì thì mẹ mua bánh mì không về xong xào thịt bò, chưng trứng hoặc ốp trứng đề ăn. Mẹ có tư tưởng là đồ ăn ngoài bao giờ cũng không hợp vệ sinh, nên mẹ luôn cố gắng học cách làm tất cả những món ăn mà các con thích ăn để chúng nó khỏi đòi ra ngoài ăn. Bún, phở, bánh xèo, bánh tôm, bánh tráng cuốn thịt heo, tất tần tật mẹ đều giành làm hết. Tất nhiên đồ ăn mẹ nấu rất ngon, nhưng dù sao cũng không giống được như ngoài quán, nghề của người ta mà. Mình với anh mình hay trêu là ai cũng như mẹ thì mấy quán ăn dẹp tiệm hết :D. Vậy mới nói là sướng mà không biết hưởng, có đứa suốt ngày phải đi ăn ngoài thì mong được bữa cơm mẹ nấu, có đứa suốt ngày "bị" ăn đồ mẹ nấu thì chảy nước miếng khi đi qua mấy hàng quán ngoài đường. Buồn cười vậy.

Từ khi đi học đến giờ thì mình lại giống mẹ, chỉ cần đồ ăn ngoài 2 bữa là mình đã thấy chán đến tận cổ. Đối với mình bây giờ nhắc đến ăn ngoài là nhắc đến 3 không: Không hợp vệ sinh, không ngon, không đủ dinh dưỡng. Vậy nên bận thì thôi, chứ nếu ở nhà thì dù có lười mấy hay đi học về muộn mấy mình cũng ráng lết vào bếp nấu cơm, dù chỉ là trứng chiên thôi thì cũng cảm thấy đấy là bữa cơm thật sự. Mấy bữa nay mình bận, hay đi, không chỉ cái cảm giác mình không được ăn uống tử tế mà anh mình cũng phải "cơm hàng cháo chợ" làm mình thấy rất khó chịu. Thật sự mình không biết ngày xưa mẹ đã phải làm như thế nào để có thể cân bằng giữa công việc và gia đình tốt đến như thế. Mình chỉ có mỗi việc học và vài công việc lẻ tẻ đã thấy rất đuối và không biết phải xoay sở như thế nào; vậy mà mẹ trăm công nghìn việc, còn chồng còn con, bao nhiêu năm tháng vẫn có thể chịu đựng và làm rất xuất sắc nữa. Đến bao giờ mình mới được như mẹ nhỉ?

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Anh sẽ nhớ mãi

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

the long and winding road



Many times I've been alone, and many times I've cried
Anyway you'll never know, the many ways I've tried.



Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Heal my soul







*I freak out finding it's so damn hard to express my feeling...till the song speaks it all.  

All the dreams that I have harbored 
In the labyrinth of my soul 
Gone forever, not discarded 
Only sleeping, till they're whole