Ngày xưa mình với anh mình không thích ăn cơm nhà, lúc nào cũng kiếm cớ để mẹ cho ăn ngoài, bún hay phở thì càng tốt. Lý do là vì bị "bội thực" đồ ăn mẹ nấu, quá chán cảnh ngày 2 bữa cơm, ngay đến ăn sáng cũng không được ăn ngoài. Hồi đó hay có vụ bố mẹ đau đầu vì con cái không chịu ăn sáng mà lấy tiền chơi điện tử, quán net hay tiêu mấy thứ linh tinh khác. Nhà mình thì không có cái "điệp khúc" đấy bởi vì mẹ không bao giờ cho tiền đi ăn sáng, hầu như sáng nào cũng ăn sáng ở nhà, lúc thì ăn cơm, lúc thì ăn bún... Hồi đấy đến bánh mì cũng không được mua ăn, thích ăn bánh mì thì mẹ mua bánh mì không về xong xào thịt bò, chưng trứng hoặc ốp trứng đề ăn. Mẹ có tư tưởng là đồ ăn ngoài bao giờ cũng không hợp vệ sinh, nên mẹ luôn cố gắng học cách làm tất cả những món ăn mà các con thích ăn để chúng nó khỏi đòi ra ngoài ăn. Bún, phở, bánh xèo, bánh tôm, bánh tráng cuốn thịt heo, tất tần tật mẹ đều giành làm hết. Tất nhiên đồ ăn mẹ nấu rất ngon, nhưng dù sao cũng không giống được như ngoài quán, nghề của người ta mà. Mình với anh mình hay trêu là ai cũng như mẹ thì mấy quán ăn dẹp tiệm hết :D. Vậy mới nói là sướng mà không biết hưởng, có đứa suốt ngày phải đi ăn ngoài thì mong được bữa cơm mẹ nấu, có đứa suốt ngày "bị" ăn đồ mẹ nấu thì chảy nước miếng khi đi qua mấy hàng quán ngoài đường. Buồn cười vậy.
Từ khi đi học đến giờ thì mình lại giống mẹ, chỉ cần đồ ăn ngoài 2 bữa là mình đã thấy chán đến tận cổ. Đối với mình bây giờ nhắc đến ăn ngoài là nhắc đến 3 không: Không hợp vệ sinh, không ngon, không đủ dinh dưỡng. Vậy nên bận thì thôi, chứ nếu ở nhà thì dù có lười mấy hay đi học về muộn mấy mình cũng ráng lết vào bếp nấu cơm, dù chỉ là trứng chiên thôi thì cũng cảm thấy đấy là bữa cơm thật sự. Mấy bữa nay mình bận, hay đi, không chỉ cái cảm giác mình không được ăn uống tử tế mà anh mình cũng phải "cơm hàng cháo chợ" làm mình thấy rất khó chịu. Thật sự mình không biết ngày xưa mẹ đã phải làm như thế nào để có thể cân bằng giữa công việc và gia đình tốt đến như thế. Mình chỉ có mỗi việc học và vài công việc lẻ tẻ đã thấy rất đuối và không biết phải xoay sở như thế nào; vậy mà mẹ trăm công nghìn việc, còn chồng còn con, bao nhiêu năm tháng vẫn có thể chịu đựng và làm rất xuất sắc nữa. Đến bao giờ mình mới được như mẹ nhỉ?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét